Ngày ngày trôi qua thật là nhanh khi tôi đã cảm nắng, 1 trang nhật ký du học đài loan của tôi chắc toàn màu hường quá >.< Thôi không kể nhiều nữa
Nội dung
Chap 10: Vui chơi quá đà
Quán cafe nhỏ, nơi diễn ra buổi hẹn hò đầu tiên của tôi và A Li, cũng là lần đầu chúng tôi có một buổi nói chuyện và tìm hiểu con người nhau, một nơi không có dầu mỡ và khói bếp.
Hoàn cảnh đặc biệt
A Li mồ côi mẹ từ nhỏ, ở với dì ghẻ, tuổi thơ của anh không được như những đứa bạn đồng trang lứa, không chịu được cảnh mẹ ghẻ – con chồng với người cha nhu nhược chỉ biết nghe lời vợ, A Li bỏ nhà đi khi mới tròn 15 tuổi. Từ đó đến giờ cũng 10 năm, anh sống bằng đủ thứ nghề trên đời: rửa bát, bốc vác, giao hàng, bồi bàn và giờ là phụ bếp. Giọng A Li run run kể về cuộc đời mình, những ấm ức sao bao năm chỉ gói gọn lại một giờ đồng hồ.
– Cám ơn Đào hôm nay đã ngồi nghe tôi nói chuyện, mặc dù quen nhau chưa lâu nhưng hy vọng chúng ta sẽ trở thành bạn tốt!
Nghe từ “bạn tốt” xong, tôi như đang ngất ngưởng trên chín tầng mây thì bị đá cho một cái rơi bộp xuống đất.
– Thôi thì tình yêu cũng có thể bắt đầu từ tình bạn, không sao cả. Quan trọng là A Li cũng chưa có người yêu, mấu chốt là ở chỗ đó – Tôi nghĩ bụng

Nếu là một đứa con gái khác, có lẽ sẽ bỏ cuộc ngay từ giây phút đó, nhưng tôi thì khác, tôi vẫn âm thầm quan tâm, chăm sóc cho A Li theo cách của riêng mình.
Với tần suất gọi điện, nhắn tin với A Li ngày một tăng, trình độ tiếng của tôi đã lên đến một tầm mới, giao tiếp trôi chảy và tự tin hơn rất nhiều. Có từ nào không hiểu là A Li chỉ tôi ngay. Ngày xưa đi làm thấy người ta cứ chỉ trỏ rồi xì xầm, không biết tiếng nên ức lắm, giờ nhớ lại hóa ra là người ta khen mình. Đúng là cách học ngoại ngữ tốt nhất là yêu một người nước ngoài.
A Li với tôi bây giờ ngoài thời gian ở quán ra, hầu như ngày nào cũng đi chơi cùng nhau, đi chợ đêm, dạo phố, lên tháp Taipei 101 ngồi ngắm trăng, ngắm sao, trò chuyện hàn huyên.
Mọi chuyện để tự nhiên có lẽ sẽ tốt hơn
Quãng thời gian này, tôi với A Li không ai nói với ai về tình cảm của mình, cả hai vẫn để mọi chuyện diễn ra tự nhiên. Có ngày đi về nằm định đi ngủ, có tin nhắn là lại thức đến 1-2 giờ sáng, rồi sáng mai dậy đi làm, mắt đứa nào cũng thâm quầng như gấu trúc. Ông bếp trưởng thấy vậy trêu:
– Tối qua hai đứa làm gì mà mắt đứa nào cũng như vừa bị ai đánh thế.
Cả bếp cười ồ lên, còn tôi với A Li thì chỉ cười gượng, mặt đỏ như gấc, tôi biết ý của ông bếp trưởng không chỉ đơn giản là một câu hỏi.
Ngày xưa, xem trên TV mấy bộ phim Đài Loan, có chàng trai cầu hôn bạn gái còn đem hẳn một tấm biển lớn với dòng chữ “Anh là Lý Đại Nhân” và đã nhận được cái gật đầu của cô gái. Còn có phim cũng giống như hoàn cảnh của tôi với A Li, anh chàng cũng là một đầu bếp, kết thúc phim là khung cảnh thành phố lên đèn, không gian yên tĩnh chỉ có hai người và một nụ hồn nồng cháy. Tôi ước cái kết của đời mình cũng được viên mãn như vậy.
Với một đứa con gái chỉ mới bước sang tuổi 19, trải qua hơn nửa năm tại Đài Loan, một thân một mình, bây giờ có một người con trai ở bên chia sẻ niềm vui, nỗi buồn hàng ngày, quả là điều tôi không dám mơ tới. Ngoài ra tôi còn có những người đồng nghiệp hết sức đáng yêu, đặc biệt là ông bếp trưởng, luôn sẵn sàng giúp đỡ khi tôi gặp khó khăn. Tìm được một nơi làm việc mà mình tạo ra được giá trị và được mọi người yêu mến, bao bọc thì quả là một điều may mắn đối với tôi.
Quá giới hạn
Nhưng hạnh phúc chẳng tày gang, tai họa ập đến, tôi và A Li đã đi quá giới hạn khi cả hai đều quá chén trong một buổi liên hoan tại quán ăn – nơi chúng tôi làm việc.
Chẳng nói ắt hắn ai cũng biết hậu quả về sau như thế nào, ngoài A Li ra, không ai hề hay biết về cái thai đang lớn lên từng ngày trong bụng tôi, từ cái ngày ấy, tôi sống trong sự dằn vặt, vì đã ngu ngốc, làm con gái mà không biết giữ mình, bố mẹ tôi mà biết cộng thêm lúc đó lại lộ ra chuyện tôi bỏ học để đi làm, thì không biết cơn tam bành của bố mẹ tôi sẽ lên đến đỉnh điểm như nào.
Xem thêm: